GÓC HỌC TẬP LỚP 7

Trang

Trang

Thứ Hai, 7 tháng 10, 2013

Kể về một việc tốt mà em đã làm

Đề 1:
A.    Mở bài.
- Nêu hoàn cảnh, thời gian diễn ra sự việc. 
B. Thân bài.
- Kể lại diến biến sự việc:
+ Việc tốt đó là gì? Xảy ra ở đâu?
+ Gặp công việc đó, em đã suy nghĩ như thế nào?
+ Hành động cụ thể của em khi đó là gì?
- Việc làm của em đã mang lại ích lợi như thế nào cho người khác?
C. Kết bài.
- Sau khi làm được một việc tốt, em cảm giác ra sao?
Mẫu 1: Trăn trở về một việc làm tốt.
Việc tốt là gì ? Câu hỏi cũng như câu trả lời cứ mãi quanh quẩn trong tâm trí em, từ khi em đã chót dại làm một việc tốt đến cả bố mẹ phải giật mình về em.

Thường mỗi chiều chủ nhật hàng tuần, bố-mẹ thường đưa cả gia đình đi nhà thờ rồi đi ăn hàng, đi mua sắm ít dụng cụ cần thiết trong tuần. Vào một chủ nhật nọ gia đình em đang thưởng thức món bún chả Hà Nội trên đường Trường Sơn - Tân Sơn Nhất, em buột miệng nói: " Bố mẹ ơi ! Đũa ở đây đẹp quá, mình lấy vài đôi về nhà dùng được không?" Lúc đó bố-mẹ em giật cả mình về tôi, thái độ của bố thay đổi ngay, nhưng bố bình tĩnh giảng giải cho tôi hiểu, bố từ tốn nói với tôi: " Đúng con ạ! Đũa ở đây trông thật là đẹp và sang trọng, nếu dùng ở nhà mình thì sang biết mấy, mà cả nhà mình ai cũng thích sưu tầm đồ gỗ nữa,  nhưng con à, dù sao đi nữa nó cũng là tài sản của chủ nhà hàng chứ không phải là của mình, họ có quý mến khách, họ mới mua đồ tốt để mời khách dùng, cũng như bố thường đối đãi khách hàng của bố đến làm răng. Nếu khách hàng của bố suy nghĩ như con thì tủ Lego của con chẳng còn cái nào."
Ông bà có câu " Nghèo cho sạch, rách cho thơm." Nghĩa là dù mình có khó khăn đến mấy cũng không chiếm hữu của cải người khác làm của riêng mình, phải có lòng tự trọng con ạ.
Sau lần làm việc tốt ấy ? Em càng suy nghĩ nhiều về việc làm của mình hơn, không biết khi nào được gọi là việc tốt, khi nào thì việc đó không phải việc tốt,.... nó cứ vẩn vơ trong trí não của em. Em đi tìm câu trả lời riêng cho mình và rồi em gặp được bài học Ngàn vàng chỉ cho em rằng: " Phàm làm việc gì phải nghĩ đến hậu quả của nó." Mặt khác trong giáo lý đạo Phật dạy rằng:" Làm việc tốt là tích được phước đức nhưng không được kiêu mạn, tự cho mình là hay, không được khoe khoang vì làm như vậy sẽ bị tổn phước hơn là tích phước.
Từ đó em mới thấu hiểu ra được một điều cũng là câu trả lời cho em: Làm việc tốt là việc đó có lợi ích cho mình và cho mọi người xung quanh nhưng không được gây tổn hại đến bất kì ai và phải khiêm hạ những việc mình làm.
Phạm Lê Gia Anh
Lớp 6/3 - THCS Bạch Đằng
Q.3 - Tp.HCM
Mẫu 2
Đề bài: Kể về một việc tốt mà em đã làm
Bài làm:
Chẳng bao giờ em làm được một việc tốt đáng kể hay chỉ ít là làm người khác thấy vui, chỉ trừ có một lần khi em còn học lớp 2. Lần đó em đã nhặt được của rơi và trả lại cho người mất.

Chiều hôm ấy, em trực nhật nên phải ở lại lớp một lúc để đổ rác. Lúc em đang đi trên sân trường thì bỗng em giẫm phải một vật gì cưng cứng. Em cúi xuống nhặt lên thì thấy: ồ! hoá ra là một cuốn tiểu thuyết khổ 18x7cm của nhà sách Trí Tuệ cuốn đầu giáo sư Powel của tác giả A.R Belger. Cuốn sách này được bọc ngoài bằng nilon trong nên có lẽ người mất mới mua về chưa đọc. Em cũng chưa đọc nó nhưng đã biết ít nhiều về nó qua lời nói của bố mẹ. Hình như nó là một cuốn tiểu thuyết rất hay. Em lật xem bìa sau của cuốn sách thì thấy một đoạn văn ngắn kể lại tóm tắt nội dung cuốn sách. Nó càng làm em chắc chắc về suy nghĩ của mình. Trong đầu em hiện lên ý nghĩ lấy luôn cuốn sách này. Thế là, em ngó xung quanh xem có ai không. Thôi chết! Còn bác bảo vệ. Em chờ bác bảo vệ để ý đi chỗ khác rồi nhanh tay đút luôn cuốn sách vào cặp tung tăng chạy ra khỏi cổng trường. Trên đường, em không thôi nghĩ về nhưng tình tiết hấp dẫn, li kì của cuốn sách. Ôi! thú vị biết bao! Nhưng cái đầu em không chỉ nghĩ đến một chuyện nó lái sang một chuyện khác. Chuyện về người bị mất. Vì có cái đầu ham nghĩ nên em không biết phải phân xử ra sao, mang về đọc và giữ của riêng hay trả lại cho người bị mất đây! Hai phương án cứ đánh nhau, xáo trộn trong đầu em. Vừa lúc đó, em về dến nhà. Em chào bố mẹ rồi đặt mình lên chiếc giường ở phòng riêng. Em lại tiếp tục suy nghĩ. Mà phải rồi! Mẹ là người có kinh nghiệm trong cuộc sống, mình nên hỏi mẹ xem sao! Em nghĩ, thế là em chạy xuống tầng 1, đưa cuốn sách cho mẹ và kể đầu đuôi câu chuyện cho mẹ nghe. Nghe xong, mẹ cười và bảo:
- Bây giờ, con hãy đặt mình vào tình huống như người mất mà xem. Chắc chắn con sẽ rất buồn và lo lắng vì bố mẹ sẽ mắng khi làm mất cuốn sách khá đắt: 25.000đ cơ mà! Đấy, con hãy tự nghĩ và quyết định đi.
- Quả thật nếu em là người mất thì cũng sẽ có những cảm giác như mẹ nói. Mà nếu các bạn biết thì lòng tin của các bạn đối với em sẽ chẳng ra gì nữa! Em quyết định sẽ trả lại. Sáng hôm sau, em mang cuốn sách đưa cho cô Tổng phụ trách. Vừa lúc đó, có một chị lớp Năm hớt hơ hớt hải chạy đến. Khi cô Tổng phụ trách đưa chị cuốn sách và giới thiệu em với chị thì chị ấy cảm ơn em rối rít. Lúc em về lớp, các bạn xô đến quanh em và khen em.

Khi đó em thực sự là rất vui. Bây giờ em mới biết giá trị của những việc làm tốt. Nó vô hình nhưng nó lại có thể mang niềm vui cho tất cả mọi người.
Mẫu 3
Hôm đó, tan học tôi và Linh còn rủ nhau ở lại làm nốt mấy bài toán khó vì sợ về nhà không có người trao đổi sẽ không làm được. Bởi vậy ra khỏi trường đã gần 12 giờ trưa, vừa đói vừa mệt, tôi chỉ muốn mau chóng về đến nhà để được ngồi vào mâm đánh chén một bữa no nê, ngủ một giấc chiều còn đi học tiếp.
Buổi trưa, trời nắng, nóng nên đường vắng tanh, tôi mải miết đi về phía nhà mình. Bỗng từ xa, tôi thấy một em bé đứng ở giữa đường khóc và gọi mẹ. Lúc đó quên cả mệt và đói tôi lại gần và hỏi:
- Làm sao mà em lại khóc? Sao em lại đứng ở giữa trời nắng như vậy?
 Đứa bé càng khóc to hơn, trong tiếng khóc nó nói:
- Em đi chơi nên bị lạc mất đường về. Em sợ lắm. Em muốn về với mẹ cơ.
Tôi thấy thương nó quá nhưng biết nó là con nhà ai mà đưa về bây giờ. Tôi hỏi:
- Thế mẹ em tên gì? Nhà em ở đâu để chị đưa về?
Nghe tôi nói vậy thằng bé mừng lắm nhưng vẫn còn mếu máo:
- Chị nói thật đấy nhé! Mẹ em tên là Lan, nhà em ở mãi đằng kia kìa...
- Thế em không nhớ nhà em ở xóm gì à?
- Em không nhớ đâu.
Nói xong cậu bé lại oà khóc và gọi: Mẹ ơi! Mẹ ơi!
Tôi lại phải dỗ dành:
- Em nín đi, đừng khóc nữa chị sẽ đưa em về với mẹ. Chị em mình vừa đi vừa hỏi vậy.
Tôi dẫn em bé đi về phía em vừa chỉ, trong lòng lo lắng bởi biết nhà em ở đâu mà tìm.
Hai chị em tôi đi lòng vòng mất gần một tiếng thì thấy một người phụ nữ tất tả đi về phía tôi, dáng như tìm kiếm một ai đó, tôi hỏi em:
- Kia có phải mẹ em không?
Đúng lúc đó cô đã nhận ra con trai mình đang ở trước mặt, cô mừng rỡ chạy lại ôm đứa bé vào lòng. Thằng bé vui sướng reo lên:
- Mẹ! Mẹ ơi!
Nhìn hai mẹ con cô vui mừng tìm thấy nhau, tôi cũng cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Cô quay sang bảo tôi:
- May quá, cháu đã đưa em về cho cô, cô cám ơn cháu. Cháu hãy vào nhà cô chơi đã!
- Dạ, cháu xin phép cô cháu phải về để chiều còn đi học.
Tạm biệt mẹ con cô tôi vội vã về nhà, đến bây giờ tôi mới thấy bụng đói thế nhưng tôi lại cảm thấy vui vì đã làm được một việc có ý nghĩa.
Về đến nhà, mẹ tôi chạy ra đón và hỏi:
- Sao con về muộn thế? Mẹ lo quá.
Tôi kể cho mẹ nghe câu chuyện xảy ra vừa rồi, mẹ ôm tôi vào lòng và nói:
- Con gái của mẹ ngoan quá. Con đã biết giúp đỡ người khác lúc gặp khó khăn là điều rất tốt con ạ. Chắc con đã đói lắm, hãy vào ăn cơm đi!
Các bạn có biết không, chưa bao giờ tôi lại ăn một bữa cơm ngon như hôm ấy.


5 nhận xét: