GÓC HỌC TẬP LỚP 7

Trang

Trang

Thứ Hai, 7 tháng 10, 2013

Kể về một lầm em mắc lỗi

Đề 2: Kể lại một lần em mắc lỗi.
A. Mở bài.
- Nêu hoàn cảnh mắc lỗi.
B. Thân bài.
- Kể lại việc sai trái mà mình đã mắc phải.
+ Mắc lỗi khi nào? Với ai?
+ Nguyên nhân mắc lỗi là do chủ quan hay khách quan?
+ Lỗi lầm ấy gây hậu quả như thế nào? (với lớp, với gia đình hay với bản thân,…).
- Sau khi mắc lỗi, em đã ân hận và sửa chữa ra sao?
C. Kết luận.
- Bài học rút ra sau lần mắc lỗi ấy là gì?

- Lời khuyên của bạn dành cho các bạn khác ra sao?
Mẫu 1
 Dàn bài
 Nội dung
A. Mở bài.
- Câu mở, câu dẫn đoạn
- Nêu hoàn cảnh mắc lỗi.

 Mắc lỗi có thể do thiếu hiểu biết, do chủ quan, có thể do kỹ năng rèn luyện của mình chưa đủ. Ai ở đời mà chưa một lần mắc lỗi? Tôi cũng đã cố tránh xa dịp lỗi lầm nhưng rồi một chút lơ là tôi đã phạm phải lỗi trầm trọng có thể đến chết người.

 B. Thân bài.
- Kể lại việc sai trái mà mình đã mắc phải.
+ Mắc lỗi khi nào? Với ai?
+ Nguyên nhân mắc lỗi là do chủ quan hay khách quan?
+ Lỗi lầm ấy gây hậu quả như thế nào? (với lớp, với gia đình hay với bản thân,…).
- Sau khi mắc lỗi, em đã ân hận và sửa chữa ra sao?

 Vào buổi tối thứ sáu nọ, bố nhờ em nạp điện giúp cho bố mấy cục pin cho cái đèn flash máy ảnh để ngày mai thứ bảy bố đi dự hội nghị nha khoa chuyên ngành của bố, em mải mê lắp ráp lego nên vội vàng bỏ pin  lộn cực vào thiết bị sạc, xẹc một cái ! Cả nhà em cúp điện. Lúc đó em rất lo sợ không biết phải làm gì, cả nhà cuống cuồng lên, còn bố- mẹ thì chấn an mọi người cứ bình tĩnh và yên tâm vì cầu chì đã được ngắt ở bên ngoài nhà rồi. Thế là cả buổi tối hôm đó gia đình chúng em không có điện giữa đêm hè oi bức, tất cả mọi việc trong gia đình đều bị trì trệ lại.
Tuy bố-mẹ là người hiểu biết và ân cần giúp em vượt qua mọi việc dù khó khăn đến đến đâu, nhưng trong em vẫn hối hận những việc làm của mình.
"Phàm làm việc gì phải tính đến hậu quả của nó" đó là câu mở đầu của bố dạy em ,phải suy xét kĩ trước mỗi hành động của mình.
Bố xin nhận khuyết điểm đã không tự làm mà phiền đến con trai của bố, đúng ! Bố đã dạy con không được: nghịch lửa, điện, nước, dao và cánh cửa nhưng khi đó con còn nhỏ, nay con đã hơn 10 tuổi rồi thì bắt đầu con phải sử dụng những thiết bị, vật dụng đó như một người trưởng thành.
Thiết bị điện nhà mình chuyên viên thiết kế cầu chì bên ngoài nhà rất an toàn nhưng khi cúp thì mình không tự bật trở lại được mà phải nhờ đến công ty Điện lực,  chỉ vì sự bất cẩn của mình mà phải làm phiền đến những người xung quang. 
Cái nguy hiểm ở đây không phải là cúp điện, cái chính là tia lửa điện xẹc ra, nguồn điện này có thể gây ngưng tim và chết người không kịp cứu con ạ.
Tuy em chưa được học về điện, nhưng em cũng đã hiểu tác dụng cũng như tác hại về điện đến sức khỏe và tài sản của con người.
Em nói: " Dạ thưa bố-mẹ, con hiểu và từ nay con luôn suy xét mọi việc trước khi làm."
 C. Kết luận.
- Bài học rút ra sau lần mắc lỗi ấy là gì?
- Lời khuyên của bạn dành cho các bạn khác ra sao?
Bài học chết người bất cẩn khi dùng điện của em rút cho em bài học sâu sắc " phàm làm việc gì phải nghĩ đến hậu quả." 
Con cảm ơn bố-mẹ đã thiết kế điện an toàn cho nhà mình, nếu không thì lỗi lầm của con đã trở thành tội trọng.

Mắc lỗi có thể do thiếu hiểu biết, do chủ quan, có thể do kỹ năng rèn luyện của mình chưa đủ. Ai ở đời mà chưa một lần mắc lỗi? Tôi cũng đã cố tránh xa dịp lỗi lầm nhưng rồi một chút lơ là tôi đã phạm phải lỗi trầm trọng có thể đến chết người. 


Vào buổi tối thứ sáu nọ, bố nhờ em nạp điện giúp cho bố mấy cục pin cho cái đèn flash máy ảnh để ngày mai thứ bảy bố đi dự hội nghị nha khoa chuyên ngành của bố, em mải mê lắp ráp lego nên vội vàng bỏ pin  lộn cực vào thiết bị sạc, xẹc một cái ! Cả nhà em cúp điện. Lúc đó em rất lo sợ không biết phải làm gì, cả nhà cuống cuồng lên, còn bố- mẹ thì chấn an mọi người cứ bình tĩnh và yên tâm vì cầu chì đã được ngắt ở bên ngoài nhà rồi. Thế là cả buổi tối hôm đó gia đình chúng em không có điện giữa đêm hè oi bức, tất cả mọi việc trong gia đình đều bị trì trệ lại.
Tuy bố-mẹ là người hiểu biết và ân cần giúp em vượt qua mọi việc dù khó khăn đến đến đâu, nhưng trong em vẫn hối hận những việc làm của mình.
"Phàm làm việc gì phải tính đến hậu quả của nó" đó là câu mở đầu của bố dạy em ,phải suy xét kĩ trước mỗi hành động của mình.
Bố xin nhận khuyết điểm đã không tự làm mà phiền đến con trai của bố, đúng ! Bố đã dạy con không được: nghịch lửa, điện, nước, dao và cánh cửa nhưng khi đó con còn nhỏ, nay con đã hơn 10 tuổi rồi thì bắt đầu con phải sử dụng những thiết bị, vật dụng đó như một người trưởng thành.
Thiết bị điện nhà mình chuyên viên thiết kế cầu chì bên ngoài nhà rất an toàn nhưng khi cúp thì mình không tự bật trở lại được mà phải nhờ đến công ty Điện lực,  chỉ vì sự bất cẩn của mình mà phải làm phiền đến những người xung quang. 
Cái nguy hiểm ở đây không phải là cúp điện, cái chính là tia lửa điện xẹc ra, nguồn điện này có thể gây ngưng tim và chết người không kịp cứu con ạ.
Tuy em chưa được học về điện, nhưng em cũng đã hiểu tác dụng cũng như tác hại về điện đến sức khỏe và tài sản của con người.
Em nói: " Dạ thưa bố-mẹ, con hiểu và từ nay con luôn suy xét mọi việc trước khi làm."

Bài học chết người bất cẩn khi dùng điện của em rút cho em bài học sâu sắc " phàm làm việc gì phải nghĩ đến hậu quả."
Con cảm ơn bố-mẹ đã thiết kế điện an toàn cho nhà mình, nếu không thì lỗi lầm của con đã trở thành tội trọng.
Phạm Lê gia Anh
Lớp 6/3 THCS Bạch Đằng
Q.3 - Tp.HCM.
Email: phamlegiaanh@gmail.com
Tham khảo:
- Biết sửa lỗi
- Thương người mắc lỗi
- Bản lĩnh nhận lỗi










Mẫu 2.
Trong lớp tôi thuộc một trong số con nhà giàu, với tôi mọi thứ đều dễ dàng muốn áo quần mới tôi chỉ cần nói một tiếng là bố mẹ lập tức mua cho, muốn có tiền mua sách mẹ cũng cho ngay, tóm lại tôi chẳng bao giờ thiếu bất cứ thứ gì. Và cũng bởi quá đầy đủ nên tôi chẳng bao giờ để ý đến nỗi khó khăn của các bạn xung quanh. Cũng vì bản tính ích kỉ đó mà tôi đã gây ra một sai lầm mà đến tận bây giờ nghĩ lại tôi vẫn cảm thấy ân hận.
Tôi vốn là tổ trưởng của tổ 1, nên tôi phải thường xuyên báo cáo tình hình của lớp mình với cô giáo chủ nhiệm: nào ai đi muộn, nào ai ăn mặc không đúng quy định… Và điều đó ảnh hưởng đến kết quả thi đua của toàn lớp. Tổ tôi luôn dẫn đầu trong việc thực hiện nội quy, tổ tôi luôn được bầu là tổ xuất sắc.
Vào đầu học kì hai, lớp tôi có một bạn mới chuyển về tên là Nam, Nam mới chuyển về khu tôi ở. Vừa bước vào lớp tôi đã phì cười khi thấy Nam ăn mặc vô cùng tuềnh toàng, áo còn có mảnh vá. Buổi đầu vào lớp cô giáo phân công Nam về tổ của tôi, dù chẳng nói ra nhưng tôi không mấy hài lòng vì tôi cảm thấy Nam sẽ làm xấu đi bộ mặt sáng sủa của tổ tôi.
Tổ tôi vốn thường dẫn đầu trong mọi phong trào thi đua, ấy vậy mà chỉ sau một thời gian Nam đã mấy lần làm ảnh hưởng đến thành tích của tổ tôi. Lần thì Nam đi học muộn, lần thì không mặc đồng phục,... Và cho đến một lần, buổi sáng hôm ấy chúng tôi đến lớp và ngồi bàn với nhau xem có cách nào khắc phục được tình trạng của tổ không. Lúc đó tôi lên tiếng:
- Tất cả là do bạn Nam làm ảnh hưởng đến phong trào thi đua của tổ mình, bạn ấy chuyên đi muộn, vi phạm nội quy của lớp. Theo tớ bạn ấy không xứng đáng làm thành viên tổ mình.
Đúng lúc đó Nam xuất hiện và có lẽ bạn đã nghe thấy lời nói của tôi, tôi cũng hơi ngại nhưng tôi tự nghĩ: "Mặc kệ! Nói cho mà biết".
Trước sự phản ứng gay gắt của nhiều bạn tỏ ra không đồng tình nhưng tôi vẫn khăng khăng giữ ý kiến của mình. Xong đó, quay sang Nam tôi tiếp:
- Này tớ nói cho bạn biết, bạn làm ảnh hưởng đến tổ quá nhiều đấy!
Nói xong câu đó tôi chợt nhận ra mình đã quá lời. Nam im lặng cúi đầu, không nói đi nói lại câu nào. Vừa lúc đó cô giáo chủ nhiệm bước vào lớp. Cô đưa ánh mắt về phía Nam và nói:
- Trong lớp mình có bạn Nam hoàn cảnh vô cùng khó khăn, các em phải giúp đỡ bạn nhé! Bố bạn ấy mất sớm nhà chỉ có hai mẹ con, mẹ bạn ấy phải bán hàng rong để kiếm sống và nuôi bạn đi học. Thế nhưng dạo này mẹ bạn ấy lại bị ốm phải nằm viện nên Nam đã có vài buổi đi học muộn. Các em hãy thông cảm cho bạn!
Suốt cả buổi học hôm đó, tôi ân hận và chỉ mong đến cuối buổi học để nói lời xin lỗi Nam. Nhưng buổi học đó Nam phải nghỉ giữa chừng vì mẹ bạn ấy lại phải cấp cứu.
Sau đó bạn chuyển về quê học, thế là tôi vẫn không kịp nói ra lời xin lỗi với Nam. Tôi mong rằng sau này sẽ có dịp về quê thăm bạn, và có lẽ lúc đó bạn đã tha lỗi cho tôi. Và đây cũng là một bài học cho sự ích kỉ của tôi.


Mẫu 3
Trong cuộc đời mỗi người chúng ta ai cũng đã từng mắc lỗi.Tuy phạm lỗi nhưng quan trọng là chúng ta có biết nhận và sửa lỗi hay không.Tôi cũng đã từng chưa học bài.Dù đó chỉ là lỗi nhỏ nhưng nó vẫn để lại cho tôi biết bao sự ân hận,xấu hổ và cũng làm cho thầy cô,ba mẹ rất buồn và thất vọng về tôi.
Hôm ấy là ngày thứ hai nắng đẹp.Cuối tuần trước,chúng tôi có rất nhiều thời gian để làm bài và học bài cũ.Thế nhưng hôm thứ sáu phải học tân 5 tiết nên chúng tôi ai cũng cảm thấy mệt mỏi.Vừa về đến nhà,tôi đặt ngay cái cặp xuống đất ròi dán mắt vào máy vi tính từ sáng đến tối mịt,quên cả ăn cơm cùng gia đình.Chơi chán.tôi nghĩ:"Thứ hai ắt hẳn cô sẽ kiểm tra bài cũ.Thôi,bây giờ mình nên học bài thôi!"Tôi vừa lấy sách vở ra thì cái Lan-bạn hàng xóm của tôi sang rủ đi xem xiếc.Vì thích nên tôi bỏ học bài và đi theo cô bạn.Tối về tôi rất mệt và ngủ luôn đến sáng thứ bảy.Hôm đó,chị họ và bác tôi lên chơi.Tôi nói chuyện,đi chơi với chị rất vui vẻ.Khi bác và chị ra về cũng là lúc tối chủ nhật.Tôi mở sách ra học.Nhưng sao mắt tôi cứ díp lại thế này.Tôi nghĩ rằng cô giáo sẽ không gọi lên bảng vì tôi đã có rất nhiều điểm cao rồi mà.Thế là tôi yên tâm ngủ một mạch tới sáng
"Tùng tùng tùng"-tiếng trống bắt đầu tiết toấn của cô Lam đã vang lên.Khi cô vào lớp,tim tôi đập thình thịch.Cô lặng lẽ mở sổ điểm ra rồi liếc nhìn tên thằng Tùng,cái Mai.Bất ngờ,cô đóng sổ lại và nói:
-Hôm nay chúng ta sẽ kiểm tra 15' các con lấy giấy ra đi!
Sau khi nghe cô nói,tôi rất hoang mang và lo sợ.Cô bắt đầu chép đề lên bảng.Các bạn cặm cụi làm bài.Trong lớp không có tiếng gì ngoại trừ tiếng bút các bạn làm bài.Cuối giờ,tôi nộp cho cô tờ giấy trắng.
Rồi ngày hôm sau,cô trả bài,tôi bị điểm 2.Ngay cả thằng Hòang-người học dốt nhất lớp tôi còn được điểm 8 mà tôi là một học sinh giỏi sao chỉ đượ mỗi 2.Thấy tôi lần đầu bị điểm kém,cô gọi lên hỏi.Tôi bước từng bước nặng nè lên bục giảng.Cô hỏi:
-Con đã ôn bài cũ chưa?
Tôi lặng thinh trước câu hỏi của cô.Tôi lấy hết can đảm trả lời:
-Dạ,con chưa học bài!
Tôi nghĩ rằng cô và các bạn sẽ vô cùng thất vọng về tôi.Các bài kiểm tra trước tôi toàn được 9,10 mà.Cô lại ân cần:
-Lí do gì khiến một lớp trưởng gương mẫu như con lại chưa ôn bài và bị điểm kém vậy?
Sau khi nghe câu hỏi của cô,tôi cảm thấy rất xấu hổ và ân hận.Hai chữ"lớp trưởng"Sao xa vời quá!Trong đầu tôi hiện lên rất nhiều suy nghĩ:con ốm,con chưa học bài,con mải chơi,mẹ ốm nên con chưa học bài,...
Thế rồi tôi cũng quyết định nói thật với cô.Tôi kể hết mọi chuyện cho cô nghe.Nét mặt cô thoáng buồn!Chắc giờ cô thất vọng về mình lắm-tôi thầm nghĩ!Cô nói với tôi:
-Về nhà con nhớ ôn bài kĩ nha!
Tôi trả lời:
-Con cảm ơn cô ạ.Con hứa sẽ cham chỉ hơn
Cô mỉm cười:
-Lần sau cô gỡ điểm con nhé!
Tôi"vâng ạ"tồi chạy xe về nhà.Mẹ tôi đang ngồi khâu áo.ĐỨng ngoài cửa,tôi không biết nên nói với mẹ thế nào.Tôi buồn bã bước vào nhà.Mẹ niềm nở ra đón:
-Con yêu của mẹ hôm nay có được điểm nào không?
Người tôi run lẩy bẩy khi nghe câu hỏi của mẹ.Cuối cùng,tôi lấy hết can đảm,nói:
-Dạ,con bị điểm 2 ạ!
Mẹ tôi sửng sốt vì từ trước đến giờ lúc nào tôi cũng làm mẹ vui bởi số điểm của mình!Mẹ hỏi:
-Vì sao con lại bị điểm kém vậy?
Tôi im lặng hồi lâu rồi trả lời mẹ:
-Dạ,do con mải chơi.Con xin lỗi mẹ ạ!
Tôi nhận thấy mẹ buồn lắm!Chắc bây giờ mẹ đang thất vọng về tôi-Tôi nghĩ.Thế nhưng mẹ vẫn gắng mỉm cuời:
-Thôi,lần sau con gỡ điểm nhé!
Tôi vui vẻ nhưng vẫn thấy ân hận về việc làm của mình!
Tôi rất vui vì được mẹ và cô tha thứ.Sau sự việc này,tôi thấy mình cần chú ý đến việc học hơn.Dù có những cuộc chơi vui đến mấy thì tôi cũng phải học bài.Dù được mọi người tha lỗi nhưng đến bây giờ tôi vẫn cảm thấy xấu hổ và ân hận.Tôi hứa sẽ chăm học hơn để mẹ có thể hãnh diện về tôi,thầy cô và bạn bè sẽ mến phục một lớp trưởng vừa gương mẫu,vừa học giỏi như tôi.Tôi sẽ không làm mọi người thất vọng thêm một lân nữa.


Mẫu 2
Đọc sách, tôi rất thích một câu nói của nhà văn người Úc: "Không có gì là hoàn hảo, có chăng chỉ là sự đề cao mà thôi". Đúng, thử hỏi trong chúng ta có ai dám tự nói mình chưa mắc lỗi dù chỉ một lần không? Tôi cũng vậy, có lẽ tôi không thể quên lỗi lầm mình gây ra hôm đó, khiến người tôi yêu quý nhất - mẹ tôi, buồn lòng...
Hôm ấy, đất dát vàng ánh nắng, trời mát dịu, gió khẽ hôn lên má những người đi đường. Nhưng nó sẽ là ngày tuyệt đẹp, nếu tôi không có bài kiểm tra khoa học tệ hại đến như vậy, hậu quả của việc không chịu ôn bài. Về nhà, tôi bước nhẹ lên cầu thang mà chân nặng trĩu lại. Tôi buồn và lo vô cùng, nhất là khi gặp mẹ, người tôi nói rất chắc chắn vào tối qua: "Con học bài kỹ lắm rồi". Mẹ đâu biết khi mẹ lên nhà ông bà, ba đi công tác, tôi chỉ ngồi vào bàn máy tính chứ nào có ngồi vào bàn học, bởi tôi đinh ninh rằng cô sẽ không kiểm tra, vì tôi được mười điểm bài trước, nào ngờ cô cho làm bài kiểm tra mười lăm phút. Chả lẽ bây giờ lại nói với mẹ: "Con chưa học bài hôm qua" sao? Không, nhất định không.
Đứng trước cửa, tôi bỗng nảy ra một ý "Mình thử nói dối mẹ xem sao". Nghĩ như vậy, tôi mở cửa bước vào nhà. Mẹ tôi từ trong bếp chạy ra. Nhìn mẹ, tôi chào lí nhí "Con chào mẹ". Như đoán biết được phần nào, mẹ tôi hỏi: "Có việc gì thế con"? Tôi đưa mẹ bài kiểm tra, nói ra vẻ ấm ức: Con bị đau tay, không tập trung làm bài được nên viết không kịp”... Mẹ tôi nhìn, tôi cố tránh hướng khác. Bỗng mẹ thở dài! “Con thay quần áo rồi tắm rửa đi!”.
Tôi "dạ" khẽ rồi đi nhanh vào phòng tắm và nghĩ thầm: "Ổn rồi, mọi việc thế là xong". Tôi tưởng chuyện như thế là kết thúc, nhưng tôi đã lầm. Sau ngày hôm đó, mẹ tôi cứ như người mất hồn, có lúc mẹ rửa bát chưa sạch, lại còn quên cắm nồi cơm điện. Thậm chí mẹ còn quên tắt đèn điện, điều mà lúc nào mẹ cũng nhắc tôi. Mẹ tôi ít cười và nói chuyện hơn. Đêm đêm, mẹ cứ trở mình không ngủ được. Bỗng dưng, tôi cảm thấy như mẹ đã biết tôi nói dối. Tôi hối hận khi nói dối mẹ. Nhưng tôi vẫn chưa đủ can đảm để xin lỗi mẹ. Hay nói cách khác, tôi vẫn chưa thừa nhận lỗi lầm của mình. Sáng một hôm, tôi dậy rất sớm, sớm đến nỗi ở ngoài cửa sổ sương đêm vẫn đang chảy "róc rách" trên kẽ lá. Nhìn mẹ, mẹ vẫn đang ngủ say. Nhưng tôi đoán là mẹ mới chỉ ngủ được mà thôi. Tôi nghĩ: Quyển "Truyện về con người" chưa đọc, mình đọc thử xem". Nghĩ vậy, tôi lấy cuốn sách đó và giở trang đầu ra đọc. Phải chăng ông trời đã giúp tôi lấy cuốn sách đó để đọc câu chuyện "lỗi lầm" chăng ! "...
Khi Thượng đế tạo ra con người, Ngài đã gắn cho họ hai cái túi vô hình, một túi chứa lỗi lầm của mọi người đeo trước ngực, còn cái túi kia đeo ở sau lưng chứa lỗi lầm của mình, nên con người thường không nhìn thấy lỗi của mình". Tôi suy ngẫm: "Mình không thấy lỗi lầm của mình sao?". Tôi nghĩ rất lâu, bất chợt mẹ tôi mở mắt, đi xuống giường. Nhìn mẹ, tự nhiên tôi đi đến một quyết định: Đợi mẹ vào phòng tắm, rồi lấy một mảnh giấy nắn nót đề vài chữ. Mẹ tôi bước ra, tôi để mảnh giấy trên bàn rồi chạy ù vào phòng tắm. Tôi đánh răng rửa mặt xong, đi ra và... chuẩn bị ăn bữa sáng ngon lành do mẹ làm. Và thật lạ, mảnh giấy ghi chữ: "Con xin lỗi mẹ" đã biến đâu mất, thay vào đó là một chiếc khăn thơm tình mẹ và cốc nước cam. Tôi cười, nụ cười mãn nguyện vì mẹ đã chấp nhận lời xin lỗi của tôi.

Đến bây giờ đã ba năm trôi qua, mảnh giấy đó vẫn nằm yên trong tủ đồ của mẹ. Tôi yêu mẹ vô cùng, và tự nhủ sẽ không bao giờ để mẹ buồn nữa. Tôi cũng rút ra được bài học quý báu: Khi bạn biết xin lỗi bố mẹ, bạn sẽ có nhiều hơn một thứ bạn vẫn đang có, đó là tình thương.
"Từ thuở sinh ra tình mẫu tử trao con ấm áp tựa nắng chiều".

Nguồn: Lính Chì


0 nhận xét:

Đăng nhận xét