VIẾT BÀI TẬP LÀM VĂN SỐ 3
(làm tại lớp)
I. ĐỀ BÀI THAM KHẢO
Đề 1: Kể về một kỉ niệm
đáng nhớ (được khen, bị chê, gặp may, gặp rủi, bị hiểu lầm,…).
Đề 2: Kể một chuyện vui
sinh hoạt (như nhận lầm, nhát gan,…).
Đề 3: Kể về người bạn mới
quen (do cùng hoạt đọng văn nghệ, thể thao mà quen, hoặc do tính tình của
bạn,…).
Đề 4: Kể về một cuộc gặp
gỡ (đi thăm các chú bộ đội, gặp các thiếu niên vượt khó,…).
Đề 5: Kể về những đổi mới
ở quê em (có điện, có đường, có trường mới, cây trồng,…).
Đề 6: Kể về thày (cô
giáo) của em (người quan tâm, lo lắng và động viên em học tập).
Đề 7: Kể về một người
thân của em (ông bà, bố mẹ, anh chị,…).
II. GỢI Ý DÀN BÀI
Đề 1: Tham khảo phần gợi
ý dàn bài (Bài tập làm văn số 2).
Đề 2:
A. Mở bài.
- Giới thiệu hoàn cảnh
xảy ra câu chuyện.
A. Thân
bài.
- Kể lại diến biến của
câu chuyện.
+ Thời gian địa điểm xảy
ra câu chuyện?
+ Tình huống đáng cười
trong câu chuyện là gì?
+ Câu chuyện kết thúc ra
sao?
- Em rút ra được điều gì
từ câu chuyện đó?
C. Kết bài: Ấn tượng mà
câu chuyện để lại trong em là gì?
Đề 3:
A. Mở bài.
- Giới thiệu khái quát về
người bạn.
- Hoàn cảnh gặp gỡ giữa
hai người ở đâu? vào lúc nào?
B. Thân bài.
- Kể lại buổi gặp gỡ đó
(do tình cờ hay do người khác giới thiệu).
- Đặc điểm hay tính cách
của người bạn đó có gì đặc biệt?
- Em thích nét tính cách
nào nhất ở người bạn đó?
- Sau khi quen nhau, hai
người đã đã cùng thi đua (hay giúp đỡ nhau) như thế nào để cùng có thành tích
tốt hơn trong học tập.
C. Kết bài.
- Tình bạn mới giúp em
như thế nào trong học tập và trong cuộc sống?
- Em suy nghĩ thế nào về
tình bạn?
Đề 4:
A. Mở bài.
- Cuộc gặp gỡ diễn ra khi
nào? ở đâu? với ai?
B. Thân bài.
- Kể các chi tiết trong
buổi gặp gỡ ấy.
+ Mở đầu cuộc gặp gỡ như
thế nào?
+ Diến biến cuộc gặp gỡ
ra sao? (các sự việc, không khí, quang cảnh,…).
+ Cuộc gặp gỡ kết thúc
trong không khí như thế nào?
- Ý nghĩa của cuộc gặp gỡ
là gì?
C. Kết bài.
- Cuộc gặp gỡ để lại
trong em những ấn tượng gì? Giúp em mở rộng hiểu biết và quan hệ ra sao?
Đề 5:
A. Mở bài.
- Giới thiệu khái quát về
quê em.
B. Thân bài.
- Quê em trong quá khứ
như thế nào?
- Quê em ngày nay đã đổi
mới ra sao?
+ Quang cảnh?
+ Nhịp sống?
+ Tinh thần hăng say lao
động?
- Nhìn quê hương đổi mới,
cảm giác của em thế nào?
C. Kết bài.
- Em mong ước như thế nào
về quê hương trong tương lai?
Đề 6: Tham khảo phần gợi
ý dàn bài (Bài tập làm văn số 2).
Đề 7:
A. Mở bài.
- Giới thiệu sơ lược về
người mà em sẽ kể (tên, tính cách,…).
B. Thân bài.
- Đặc điểm và tính cách
nổi bật của người mà em đang kể là gì?
- Người mà em đang kể đã
giúp đỡ bảo ban em như thế nào trong học tập và trong cuộc sống?
- Tình cảm của em và
người đó ra sao?
- Có thể kể thêm về một
kỉ niệm nào đó đáng nhớ nhất của em và người đó.
C. Kết bài.
- Niềm hạnh phúc của bản
thân khi có được một người ông (bà, cha mẹ, anh chị,..) tốt.
III. BÀI VIẾT THAM
KHẢO
Bài 1.
Ngày ấy, nhà tôi ở ven một con suối nhỏ nước trong veo,
vào những hôm trời nắng đẹp đứng trên bờ suối, tôi có thể nhìn thấu xuống tận
dưới đáy, ở đó có những viên sỏi trắng tinh và cả những đàn cá trắng tung tăng
bơi lội.
Hàng ngày, tôi cùng lũ bạn lại rủ nhau ra suối, đi men
theo mép của con suối bắt ốc, nhặt đá trắng về để chơi đồ hàng. Và vui nhất là
vào những ngày hè, chúng tôi thường trốn mẹ ra suối tắm. Thực ra con suối nhỏ
nhưng có những đoạn rất sâu có thể ngập đầu người lớn. Và ở trên đó là chiếc cầu
của nhà dân bắc qua để lấy lối đi vào nhà.
Như thường lệ, buổi trưa ấy, chờ cho mẹ ngủ say tôi liền
chạy sang nhà mấy thằng bạn học cùng lớp rủ chúng ra chỗ cầu nhà ông Quân
(chúng tôi thường đặt tên những chiếc cầu bằng chính tên nhà chủ đó). Buổi trưa
trời nắng nóng như lửa đốt, được đắm mình trong dòng nước mát thì còn gì bằng.
Bởi vậy nên vừa nghe tiếng huýt sáo báo hiệu quen thuộc của tôi, mấy thằng cũng
vội vã lách cửa sau, nhanh chóng ra chỗ hẹn.
Vừa ra khỏi nhà, cả lũ chúng tôi chạy
thật nhanh vì sợ cha mẹ phát hiện ra, bởi chúng tôi đều biết rằng nếu bị bại lộ
chắc chắn đứa nào đứa nấy sẽ no đòn.
Năm phút sau, cây cầu và dòng nước mát đã hiện ra trước
mắt chúng tôi. Tôi có ý kiến hôm nay sẽ không bơi bình thường như mọi khi nữa
mà thi nhảy xa, tức là đứng trên cầu nhảy xuống, ai nhảy xa nhất sẽ là người
thắng cuộc. ì oàm một hồi lâu đã chán, chúng tôi trèo lên một mỏm đá nằm nghỉ
ngơi ngắm mây trời. Lúc này Thắng - thằng cha gan lì cóc tía nhất lên tiếng:
- Tớ nghĩ ra trò mới nữa rồi.
- Trò gì vậy?
Cả lũ nhao nhao lên tiếng hỏi.
- Chơi lặn, đứa nào lặn được lâu
nhất tuần sau đi học sẽ không phải đeo cặp.
Cả lũ reo hò hưởng ứng nhiệt liệt. Trở lại chỗ chơi cũ,
tôi nói:
- Bây giờ sẽ thi lần lượt từng đứa một, những đứa còn lại
đứng trên bờ theo dõi bấm giờ.
Và tôi phân công luôn vì Thắng là người đầu têu nên sẽ là
người thử sức đầu tiên, cả bọn vỗ tay hưởng ứng. Quả thật trong nhóm
Thắng luôn tỏ ra đàn anh hơn cả, hắn không những học giỏi mà mọi trò chơi hắn
cũng chẳng bao giờ chịu thua ai.
Thắng chuẩn bị tinh thần xong, tôi hô:
- Một. Hai. Ba. Bắt đầu…
ùm…Thắng đã nhảy khỏi cây cầu mất tăm trong dòng nước. Lũ
chúng tôi reo hò tán thưởng và bắt đầu bấm giờ: 1,2, 3, phút trôi qua sang phút
qua vẫn chưa thấy Thắng nổi lên. Chúng tôi trầm trồ khen ngợi sự tài ba của
Thắng. Sang đến phút thứ 4, tôi bỗng cảm thấy nóng ruột bởi bình thường nhiều
lắm thì chỉ đến phút thứ ba là chúng tôi đã chẳng thể nào chịu nổi. Thế mà đến
giờ vẫn chưa thấy Thắng, mấy đứa kia cũng bắt đầu lo lắng, chỉ trong nháy mắt
chẳng kịp bảo nhau câu nào mấy đứa bơi giỏi liền nhảy xuống, vừa lúc đó chúng
tôi đã thấy Thắng trồi lên, khuôn mặt tái nhợt, thở lấy thở để, chúng tôi vội
vàng dìu Thắng vào bờ. Người Thắng lúc này đã gần như lả đi. Phải mười phút sau
Thắng mới lên tiếng:
- Chỉ cần một tích tắc nữa thôi là tao đi chầu thuỷ thần
chúng mày ạ.
- Sao vậy, mọi ngày mày bơi, lặn giỏi lắm cơ mà.
- ừ, thì tao vẫn tự tin như vậy, nhưng đúng lúc sắp chịu
không nổi định trồi lên thì tao bị vướng vào chùm rễ cây mọc lan từ rừng ra
cuốn chặt vào chân, tao cứ định trồi lên thì nó lại kéo tao xuống, may quá đúng
lúc nghĩ rằng chết thật rồi thì bỗng dưng chân tao lại giật ra được và cố sức
ngoi lên.
Nghe tiếng Thắng hổn hển kể, chúng tôi đứa nào đứa nấy
đều khiếp sợ. Chờ cho Thắng đỡ mệt chúng tôi mới dám về nhà và câu chuyện này
vẫn mãi là bí mật của lũ chúng tôi. Và đó là kỉ niệm sâu sắc nhất mà tôi nhớ
mãi đấy các bạn ạ.
Bài 2.
Vì hoàn cảnh gia đình em phải theo bố mẹ chuyển về thành
phố sống. Vậy là mấy năm liền em vẫn chưa có dịp về thăm quê. Đến hè vừa rồi vì
đạt giải Toán thành phố nên bố mẹ em thưởng cho em một chuyến về quê. Ngồi trên
xe em vô cùng hồi hộp và tự hỏi sau mấy năm xa cách không biết bây giờ quê của
em có gì thay đổi không, những người bạn của em ra sao có ai phải bỏ học không.
Vì quê em ngày xưa nghèo lắm, rất nhiều bạn chỉ học hết cấp một đã phải bỏ học
đi chăn trâu.
Chiếc xe đưa em từ từ rẽ phải, đường vẫn êm ru, em cứ ngỡ
vẫn là con đường của phố huyện nhưng bất chợt em nhìn thấy cây đa cổ thụ ở đầu
đường. Ôi con đường của quê mình đây mà. Em sung sướng reo lên:
- Bố ơi, đường về quê không còn ổ gà như trước nữa nhỉ.
Bố gật đầu. mỉm cười:
- Con đường này làm từ năm ngoái con ạ.
Bất giác tôi nhớ lại cách đây mấy năm, ngày đó mỗi khi
trời mưa, người dân làng tôi rất ngại ra phố huyện vì con đường sẽ vô cùng lầy
lội, khó đi, có những đoạn phải dắt xe. Đi ra được đến phố thì người đã lấm lem
đầy bùn đất. Thế mà bây giờ con đường ấy đã được thay thế bằng một con đường
nhựa đen bóng láng. Tôi thấy người và xe qua lại có vẻ đông hơn trước rất
nhiều. Từng đoàn xe đạp xe máy nối đuôi nhau, nhìn ai cũng tươi vui hớn hở.
Càng về gần làng tôi càng ngạc nhiên vì sự thay đổi đến
bất ngờ. Những ngôi nhà lá năm xưa giờ được thay thế bằng những ngôi nhà ngói
sáng sủa đủ màu sắc, đây đó còn có những ngôi nhà hai, ba tầng như ở thành phố.
Trong nhà cũng đầy đủ sa lông, tủ tường và trên tường cũng có những chùm đèn đủ
màu sắc. Và đằng trước là những sân xi măng sạch bong phơi đầy lúa. Tôi nhớ
trước đây người ta thường phơi lúa bằng sân đất cho nên dù có quét sạch đến mấy
thóc vẫn đầy sạn và lúa phơi ở sân đất rất khó khô.
Chiếc xe bon bon đưa tôi về đến tận sân nhà bác trai tôi.
Căn nhà lá năm xưa cũng được thay thế bằng ngôi nhà hai tầng đồ sộ.
Nhớ lại cách đây chỉ vài năm, làng tôi vẫn thuần nông
nghiệp. Mọi thứ người ta chỉ biết trông vào ruộng lúa, luống rau. Nhìn khắp nơi
chỉ thấy những cánh đồng lúa xanh mát thẳng cánh cò bay, mở mắt họ đã ra đồng,
cặm cụi làm cho đến khi mặt trời lặn, sương đã vương áo họ mới trở về. Về đến
nhà ai nấy lùa vội bát cơm là lên giường ngủ, chẳng biết đến xem phim, nghe ca
nhạc là gì. Trẻ con như chúng tôi cũng phải làm, cứ đi học về ăn cơm xong lại
theo đàn trâu, đàn bò lên rừng. Tối về chỉ còn xếp sách vở vào cặp là đi ngủ
nên chẳng mấy đứa học giỏi. Cuộc sống lúc đó bình yên nhưng nghèo quá.
Nhưng bây giờ, tôi thấy mọi chuyện đã thay đổi, nhà nào cũng
có tivi đầu đĩa. Ngay từ đầu xóm người ta đã nghe rộn rã tiếng hát từ những
chiếc đài catxets, từ chiếc đầu đĩa phát ra. Thôn xóm trở nên rộn rã. Và tôi
nghe bác tôi kể lại cứ đến mùa bóng đá thì xóm làng càng rộn rã hơn. Trai tráng
trong làng tụ tập nhau ngồi xem bóng đá. Họ xem rất vô tư vì không có cá độ như
ở thành phố.
Phương tiện đi lại cũng hiện đại hơn trước rất nhiều,
trước đây khắp đường làng chỉ thấy toàn xe đạp, vậy mà nay hầu như nhà nào cũng
có xe máy để đi lại, có người còn đi xe máy khi ra ngoài đồng làm, họ dựng xe ở
trên bờ.
Tôi rất vui khi thấy các bạn của mình đều học lên lớp 6,
các bạn ấy cũng rất chú tâm vào chuyện học hành với mơ ước sau này đỗ đại học
và được lên thành phố học. Tôi thầm nghĩ: Nếu sau này chúng tôi lại được học đại
học cùng nhau thì vui biết mấy...
Quê hương tôi mọi thứ đã đổi thay, trong bóng chiều thướt
tha từng đàn trâu no tròn đủng đỉnh về chuồng, đằng xa từng đoàn người gánh lúa
về, bước chân thoăn thoắt, tiếng cười nói râm ran.
Phong cảnh ngày càng tươi đẹp hơn khi xen lẫn những cánh
đồng xanh bao la, những vườn cây đầy hoa trái là những ngôi nhà xây đủ màu sắc.
Xa xa, từng đàn cò trắng bay trong ánh nắng vàng rực rỡ.
Nhìn quê hương đi lên nhanh chóng, tôi cũng thấy rạo rực
vô cùng. Tôi chỉ mong học hành thật tốt để nhanh chóng trở về làm giàu đẹp hơn
cho quê hương.
Bài 3.
Quê tôi ở nông thôn nhưng tôi lớn lên ở thành phố. Từ bé
đến giờ, tôi mới chỉ được về quê có một lần. Nhưng lần ấy đã xa xôi lắm rồi,
tôi chẳng còn nhớ điều gì nữa. Chả là lúc ấy tôi còn quá bé mà. Tuần vừa qua,
tôi thật bất ngờ khi được bố mẹ cho về quê chơi ngày chủ nhật. Chuyến đi đã để
lại trong tôi bao kỷ niệm khó quên.
Suốt đêm hôm trước, tôi gần như không ngủ. Tôi cứ nằm mà
tưởng tượng về quê nội. Tôi chỉ nhớ mang máng đó là một vùng quê nghèo ở miền
trung du. Sáng sớm tàu đã chạy, tôi nghủ lăn trong lòng mẹ vì mệt quá. Lúc tỉnh
dậy bước chân đầu tiên từ tàu bước xuống là bước chân tôi đi vào nhà nội. Ngôi
nhà nằm ngay cạnh đường tàu, ba gian cũ kỹ, được xây bằng thứ gạch mà lâu ngày
đã bị đám rêu làm cho ngả màu xanh. Trước mặt ngôi nhà là cánh đồng lúa mới gặt
xong, những gốc lúa trơ ra phơi mình dưới những cơn gió heo may.
Ăn cơm trưa xong, bố mẹ bắt tôi đi ngủ như ở trên thành
phố. Đến chiều, tôi mới được mẹ cho đi chơi cùng các anh chị ở ngoài đồng. Một
khung cảnh rộng mênh mông bát ngát nhìn mỏi mắt ở phía xa cũng chỉ thấy núi và
mây trắng chứ không như thành phố chỉ thấy toàn nhà tầng và cao ốc. Đang cắm
đầu đuổi theo con cào cào có cặp cánh màu xanh đỏ, tôi bỗng lao sầm vào một cậu
bé trông người nhỏ nhắn hơn tôi khiến cậu bật phăng chiếc chạt bò. Tôi vội
vàng:
- Xin lỗi cậu! Cậu có sao không?
- Không! Em không sao! Còn anh?
- Mình cũng không sao
Bây giờ tôi mới có dịp quan sát kỹ người bạn: cậu người
nhỏ nhắn nhưng nhìn khuôn mặt xem chừng không ít tuổi hơn tôi. Nước da cậu đen
nhém nhưng đôi mắt sáng có vẻ rất thông minh. Tôi chủ động làm quen:
- Mình tên là Hải, mới về đây thăm ông bà nội. Còn bạn
tên gì? Bạn bao nhiêu tuổi?
- Em tên là Minh, em 12 tuổi.
- Vậy hả? Thế là chúng mình cùng tuổi với nhau.
Sự niềm nở của Minh không ngờ đã khiến một cậu bé khó
tính như tôi nhanh chóng hoà nhập với đồng quê. Minh đã chỉ cho tôi bao thú
chơi ttong buổi chiều ngắn ngủi. Những thú chơi ấy đến trong mơ tôi cũng chẳng
bao giờ có thể nghĩ ra. Phải chăng vì thế mà tôi đã trở thành khó tính. Và vì
thế mà giờ đây tôi mới phải đeo cặp kính cận nặng nề với một mớ kiến thức không
sao tiêu thụ nổi. Minh kể cho tôi biết, cậu cũng là học sinh giỏi toàn diện của
trường nhưng so với tôi, Minh còn biết bao nhiêu thứ khác. Minh dạy tôi biết
bắt dế đồng rồi cho một cái hộp đề chơi trò chọi dế, dạy cách thả diều, dạy
cách nghe tiếng sáo để phân biệt diều nhỏ, diều to… Tóm lại ở Minh, tôi thấy
như có một kho những trò chơi mà tuổi thơ những ai lớn lên ở thành phố không
bao giờ biết được.
Buổi chiều ngắn ngủi trôi đi nhanh chóng. Tôi chia tay
người bạn mới quen để về thành phố. Trước khi đi Minh còn cho tôi một chiếc
diều. Tôi cầm chiếc diều lấy làm thích thú mặc dù đem về thành phố nhà mình
chẳng biết sẽ thả ở đâu.
Về đến nhà, thỉnh thoảng tôi lại viết thư về quê hỏi thăm
Minh. Tôi hay kể cho Minh nghe chuyện phố phường, còn Minh lại bù đắp cho tôi
những trống rỗng của tuổi thơ. Minh là người bạn mà tôi quen gần đây nhất. Tôi
thật không ngờ ở cái nơi xa xôi ấy, tôi lại có được một tình bạn sâu sắc và
thân thương đến vậy!
sao toàn nói là quê nông thôn lớn lên ở thành phố thế này?
Trả lờiXóa